Ngày xưa,
             bây giờ....


  Nguyễn thị Phượng        



*Houston

Gởi cho người những lời tự đáy lòng tôi. Đã từ lâu, tôi muốn nói nhưng không có cơ hội tỏ bày cho người hiểu. Hôm nay, nghe bạn bè gọi cho biết bạn cũ nơi quê nhà muốn làm một Đặc San cho Trường Xưa Minh Đức. Mong các bạn ở xa gởi bài về. Đột nhiên, ý nghĩ chợt đến, phải chăng là định mệnh? Định mệnh muốn người và tôi như thế. Định mệnh dun rủi để hôm nay, tôi có dịp nói với người những lời tôi muốn nói từ lâu mà tôi không thể.

Thật là một dun rủi trọn vẹn. Tôi run run giật mình và tự hỏi tại sao có một trùng hợp ngẫu nhiên như thế này. Trường cũ người xưa và những giòng này gởi đến cho ngưởi ở rất xa tôi. Tôi biết người sẽ đọc được. Tôi biết người sẽ trách móc tôi thật nhẹ nhàng. Rằng tôi luôn đa cảm, rằng tôi hay lo âu, rằng tôi vẫn như xưa của 35 năm về trước. Vẫn khép kín, vẫn thích một mình yên lặng với suy nghĩ riêng tôi mà người sẽ không thể nào hiểu được. Thật ra không phải vậy. Ngày xưa và bây giờ đã khác.

Tôi của ngày xưa hai buổi đến trường. Đọc thơ văn nhiều hơn là con số toán học. Mộng mơ và đơn phương yêu mà không dám nói. Mỗi buổi sáng leo ba tầng lầu mới đến lớp học. Giờ ra chơi đứng ở balcon nhìn xuống sân trường tiểu học xa xa, nhìn ra sau là hướng của quân đoàn, là phía trường nữ trung học Pleime, xa hơn là biển hồ, nơi chốn của một thời tôi lao đao thương nhớ. Rồi những giờ học, mắt nhìn lên bảng mà tâm tư lại gởi một nơi nao. Bài luận văn tập ghép câu của hai sinh ngữ Pháp và Anh, luôn luôn là những lời gởi gắm lòng mình trong đó. Sáng chiều lớp học, tối về gia đình mẹ cha, anh chị bảo bọc một tình thương không chút lo toan cho cuộc sống. đó là tôi của 35 năm về trước của trường Minh đức. Là tôi với những ngày tháng yêu người và chỉ biết tâm sự với bản thân khi tan lớp ngồi ở bậc thang hang đá sân trường. nhìn người qua lại ngoài kia. Đường Quang Trung phượng hồng rơi ngập những bước chân đi. Rồi thời gian qua trường mới, đường Lê Lợi phía bên hông. Cũng đầy ắp kỷ niệm buồn và đẹp. Ôi ngày xưa của tôi. những ngày xưa hai buổi bên người. cả hai cùng âm thầm, cả hai cùng tự hiểu, tự cảm thông và tự khép kín….

Thời gian tiếp đến là một đổi thay, mà con người thì nằm trong cơn lốc đó. Người Minh Đức ngày xưa đã là ông và bà của những đứa cháu. Người Minh Đức thì vẫn độc thân trao đời mình cho xã hội. Người Minh Đức lao đao cuộc sống không còn thì giờ nhớ lại chuyện xưa. Người Minh Đức giờ đã bình yên dưới lòng đất lạnh. Tôi cũng vậy, cũng trong cơn lốc xoáy cuộc đời. Quên hết đi, ngày xưa không phải là bây giờ. thế mà định mệnh đẩy đưa tôi lại gặp người. Thời gian đã quá lâu, không cho tôi những cảm xúc ngày xưa nữa, Có một chút bối rối. Có một chút ngập ngừng. Người ơi, đừng trách tôi, đừng giận hờn tôi. Tôi đã khác xưa, đã có thật nhiều bổn phận. Người cũng chẳng thế hay sao ? Chúng ta đã có hai mãnh đời riêng biệt. Cho dù trong tận đáy tâm hồn, một phút giây nào đó, mình vẫn nhớ về nhau trong kỷ niệm, Nhưng thôi, hãy quên đi, quên đi. Ngày xưa và bây giờ không còn là một. Xin hãy để yên cho mỗi cuộc đời của chúng ta được bình yên. Hãy nhớ nhau và cầu nguyện cho nhau. Hãy để cho tôi một đời bình yên với bổn phận. Hãy để cho người vui sống với công việc, với bận rộn hôm nay của người.

Trước khi giả biệt người, tôi chợt nhớ đâu đâu lời cuối của nbài ca cũ : “Một ngày nào đó, tóc xanh chưa bạc màu, một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người…” Minh Đức ơi ! Trường xưa ơi, Kỷ niệm ơi. Xin cho tôi bây giờ và ngày xưa dù có khác nhau và thay đổi, nhưng vẫn một lòng cầu chúc cho người luôn được bình yên trong tâm hồn và cuộc sống.

+ Riêng tặng Đỗ thị Hà, ngày xưa hay ngồi với em ở hang đá sân trường cũ, và cũng tặng Liên Hương để nhớ những ngày ban C yêu dấu


Nguyễn thị Phượng 11C / 71-72
Houston July-02-2006